Lục Tân vừa nghĩ, vừa nhét một viên đạn màu đen vào ổ quay trên khẩu súng. Đó đúng là viên đạn đặc biệt mà hắn đích thân đi xin để đối phó với tên dị biến giả hệ dệt mộng này.
Sau khi đóng ổ quay lại, Lục Tân từ từ giơ súng lên.
"Ha ha..."
Nhưng đúng lúc này, càng thêm nhiều tiếng cười nữa vang lên.
Lục Tân nhìn thấy trên vách tường kế bên lại vươn ra một cánh tay trắng hếu, sau đó lại có thêm một người “mọc” ra từ bên trong.
Nó giống hệt với kẻ mới mọc ra trước đó vài giây, cũng đầu tóc bù xù, trên người mặc đồ trắng.
Ngay sau đó, từ trong TV, trên trần nhà, từ tường kính chỗ nhà vệ sinh, thậm chí là trên đầu giường, “mọc” ra từng cái bóng mặc đồ trắng. Tựa như cây nấm ló đầu lên sau cơn mưa, chúng mọc đầy khắp phòng, đồng thời, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười.
Những tiếng cười này đan xen vào nhau đầy hỗn loạn, ập thẳng vào đầu Lục Tân từ khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng viên đạn đặc biệt chỉ có đúng một viên, bây giờ Lục Tân thật sự không biết bắn viên đạn này vào tên nào trong số chúng.
Tiếng cười của chúng vẫn tiếp tục vang vọng, tràn lan khắp căn phòng. Trong thời điểm bị bao vây ở giữa tiếng cười, trong đầu Lục Tân bỗng có vô số hình ảnh không biết là thật hay là giả đồng loạt xuất hiện.
Những hình ảnh này cứ chập chờn mãi không ngừng, rồi chiếm hết tâm trí hắn lúc nào không hay.
Có hình ảnh của cánh cửa sổ, cũng có cái giống một chiếc đèn, thêm một hành lang dài đăng đẳng không thấy điểm cuối.
Những thứ này hệt như mảnh vỡ của vô số thế giới liên tục xuất hiện trong đầu hắn, chiếm hết toàn bộ tầm mắt hắn.
"Tiềm thức đi vào giấc mộng?"
Lục Tân nghĩ tới một đoạn giới thiệu trong tài liệu.
Tiềm thức đi vào giấc mộng tuy cũng thuộc phạm trù của cưỡng chế đi vào giấc mộng nhưng lại là một chiêu được xem như khá lợi hại của dị biến giả hệ dệt mộng. Bằng cách kích thích tiềm thức của đối thủ, hắn sẽ khiến đối phương tự xông vào giấc mộng mà chính đối phương đã tạo ra. Giấc mơ kiểu này chính là loại khó phá vỡ nhất.
Hơn nữa thông thường, phương pháp này sẽ tái hiện lại những chuyện cũ, những bí mật sâu kín nhất của đối thủ, cũng là những ký ức dễ dàng khiến tinh thần của đối thủ tan vỡ nhất...
Trước khi Lục Tân gia nhập, từng nghe đồn cách mà bộ phận dọn dẹp chiêu mộ dị biến giả là thông qua phương pháp này.
Khi trực tiếp quan sát tiềm thức của dị biến giả, ta có thể biết được nguy cơ mất kiểm soát của đối phương là bao nhiêu.
"Nơi này là..."
Khi những hình ảnh không có trong ký ức của bản thân xuất hiện ở chỗ sâu trong tâm trí, Lục Tân bỗng cảm thấy có hơi bối rối.
Lúc này, ý thức của bản thân hắn vẫn còn rất tỉnh táo, hắn vẫn còn cơ hội thoát khỏi đây. Nhưng không hiểu sao hắn lại bị những hình ảnh kia thu hút. Thời điểm nhìn thấy những hình ảnh kia, trái tim hắn bỗng đập nhanh hơn, thậm chí còn hơi kích động, trong lòng cũng nảy sinh một khát vọng.
Bởi vậy, chẳng những không kháng cự sự xuất hiện của những hình ảnh này, trái lại, hắn còn vô thức muốn đuổi theo.
Tình huống như vậy khiến cho cái bóng mà tên dị biến giả hệ dệt mộng để lại bỗng cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khác thường. Vốn tiềm thức đi vào giấc mộng là khó khăn một chuyện cực kỳ khó làm, bởi vì khi đột phá tiềm thức sẽ phải chịu sự phản kháng kịch liệt của ý thức của người bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy Lục Tân cực kỳ phối hợp với hắn, cũng vì vật mà hắn đã thành công xây dựng được cảnh trong mơ bằng một tốc độ khó mà tưởng tượng ra nổi.
“Ầm..."
Trong mắt Lục Tân, những hình ảnh kia ngày càng thêm chân thật và to lớn hơn rất nhiều. Từng mảnh vỡ nhỏ dần hợp lại với nhau. Cuối cùng, khi tất cả mảnh vỡ được kết hợp lại, đại não xuất hiện cơn choáng váng thoáng qua, sau đó hiện lên trước mắt hắn chính là một thế giới hoàn toàn khác.
Lúc này, Lục Tân như vừa mới tỉnh lại, đột ngột mở mắt ra.
Sau đó hắn nhìn thấy bản thân đang đứng ở một nơi rất kỳ quái, nơi đó là một hành lang.
Hành lang này cao chừng hơn hai mét, rộng hơn một mét, trông hơi chật chội. Bóng đèn âm trần gắn trên đỉnh đầu đang chiếu tỏa ánh sáng trắng, soi rọi suốt dãy hành lang. Trên mặt đất có một ít dụng cụ kỳ lạ bị rơi vãi tứ tung, hơn nữa còn có đủ loại dụng cụ giải phẫu.
Vách tường được lót bằng lớp gạch sứ chỉ độc một màu trắng và không hề có tí hoa văn nào.
Toàn bộ hành lang trông nhợt nhạt một cách lạ lùng.
"Rầm rầm rầm..."
Ở phía sâu trong hành lang truyền tới tiếng búa đập vào sắt.
"Xèo xèo xèo..."
Hình như còn thấp thoáng tiếng chích điện.
"Roẹt..."
Đó giống như là tiếng dao rạch da thịt.
Bên cạnh đó còn loáng thoáng tiếng rên rỉ yếu ớt, tựa như tiếng kêu thảm thiết tồn tại ở một nơi cực kỳ xa xôi...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo